Chuyên đề nâng cao: tháng 5/2018
CÂU CHUYỆN BÁC HỒ LUÔN ÂN CẦN GIÚP ĐỠ MỌI NGƯỜI
Bác giúp đỡ, hướng dẫn, bảo ban mọi người ân cần lắm. Điều đó nhập vào trong người Bác thành một cái gì rất tự nhiên như một nhu cầu, một nếp sống quen thuộc của Bác. Gíup đỡ mọi người quanh mình, từ người chiến đấu gần gũi, bây giờ là cán bộ cao cấp của Đảng, của Nhà nước, đến bất kỳ một người bình thường nào, giúp việc Bác hằng ngày trong đời sống. Bảo ban, ân cần như nhau, nhiệt tình đầy đủ như nhau, không có gì khác. Không có sự phân biệt, câu nệ, đối với ai cũng ân cần chăm sóc như nhau. Khác chăng là ở cái tầm, ở nội dung thay đổi đi cho vừa với từng người một. Bảo ban cẩn thận, tỉ mỉ, cho đáo. Và trong sự bảo ban ấy, rất khiêm tốn chứ không ra vẻ dạy đời.
Khi Bác tiếp khách, khách nước ngoài cũng thế, khách trong nước cũng thế, để tự anh em, thì khi rót nước xong bưng ngay chén nước đầu tiên đặt trước Bác rồi mới đưa cho người khách. Bác cứ điềm nhiên như không. Lúc nào đó, Bác, cháu ở nhà, Bác mới bảo:"Này các chú ạ, Bác, cháu ta làm ở trong nhà, ta là chủ. Các bạn nước ngoài đến, hay các cô, các chú đến làm việc, là khách. Ta đãi khách. Lần sau các chú rót xong nước thì đưa cho tất cả khách trước và đưa Bác sau, không phải đưa Bác trước đâu".
Có một cháu nhỏ đước ăn một bữa cơm với Bác. Sau đó nó nhớ mãi. Lúc Bác mất rồi, nó kể lại được ăn cơm với Bác như thế nào.
Hôm ấy, đứa cháu còn nhỏ lắm, đi theo bố vào cơ quan. Khi bố có việc bận phải đi xa, cháu ở đấy lâu, nó khóc gọi bố, Bác liền "mời" cậu bé ăn cơm.
Về nhà cháu kể, vào ngồi ăn cơm thì được ngồi giữa Bác Hồ và bác Thủ tướng. Lúc đầu vào bữa cơm nó sợ lắm. Nó không biết ăn thế nào. Có một bát canh thì không dám tự đứng lên cầm thìa múc canh. Còn mấy món cháu ăn được thì để gần phía Bác Tô… Bác gắp cho nó miếng thịt gà của Bác. Ăn được hai bát cơm, cháu vẫn sợ. Ăn xong nó nói: “Cháu ăn xong rồi ạ”, rồi ù té chạy.
Chạy ra đến cửa, Bác gọi vào: - Này cháu, chưa xong đâu. Cháu vào đây. Thế này nhé. Hôm nay Bác Tô và Bác Hồ mời cháu ăn cơm. Cháu ăn xong. Cháu phải cảm ơn đường hoàng rồi cháu mới đi chứ. Không cảm ơn mà đi không được đâu.
- Cháu cảm ơn Bác Hồ, cháu cảm ơn Bác Tô ạ.
Xong lại ù té chạy. Chạy ra đến cửa, Bác gọi lại:
- Chưa, chưa xong đâu. Cháu vào đây. Cháu còn nhỏ, bây giờ về nhà cháu cũng chơi thôi. Không có việc gì, cháu ăn xong cháu phải đi rửa bát đũa của cháu cho sạch, đặt vào đây, chứ không phải để các chú lớn phải hầu cháu đâu. Cháu đi rửa bát đũa đưa vào đây trả.
Giao cho nó bát đũa, tự nó ra rửa sạch sẽ rồi mang vào trả. Khi vào trả, Bác cũng vừa ăn xong. Đến tráng miệng, Bác bảo:
- Cháu vào đây ăn tráng miệng với Bác.
Ăn bữa cơm với một đứa mới vừa gặp, Bác dạy cho nó như thế. Bao nhiêu điều trong ấy. Biết lễ phép, biết lịch sữ, biết cảm ơn việc làm tốt đối với mình, biết trong người ta, biết nhường nhịn, biết quý lao động, biết công bằng. Bác hướng dẫn cụ thể, chính xác lắm. Đại khái, lơ mơ là Bác không chịu.
Câu chuyện: “Bác luôn ân cần giúp đỡ mọi người” cho chúng ta nhiều bài học quý:
· Biết lịch sự khi giao tiếp
· Biết cảm ơn khi nhận được sự giúp đỡ
· Biết yêu lao động (giúp chúng ta hoàn thiện hơn)
Bài học trên không chỉ có ý nghĩa đối với mỗi Đảng viên chúng ta, chúng ta còn có thể lồng ghép những bài học này trong quá trình giảng dạy giúp HS hoàn thiện bản thân, trưởng thành hơn sau khi học xong bậc THPT, tiếp tục học tập trở thành công dân trẻ có tri thức góp phần xây dựng thành phố ngày cảng giàu đẹp, văn minh, hiện đại, nghĩa tình
BT-ST